Chap 11: Kế hoạch của hoàng tử
– Junsu à? Cậu đang ở đâu thế? – tiếng nói quen thuộc vang lên từ phía đầu dây bên kia.
– Yoochun … -Junsu ngập ngừng – tớ ở đây!
Yoochun vội vàng xoay người theo giọng nói. Junsu đang tiến lại gần, nở một nụ cười kỳ lạ:
– cậu…đang làm gì ở đây vậy?
– Tớ đến nhà cậu nhưng không gặp nên đi tìm cậu! Tay đau còn đi lung tung – Yoochun cau có.
Junsu chỉ im lặng.
Liệu Yoochun có biết cậu chính là Thuỷ thần – kẻ đối đầu với anh trong mọi trận chiến?
Liệu tình bạn này sẽ ra sao nếu anh biết được?
– Này! Cậu sao thế? Bị thương ở tay chứ đâu phải ở đầu đâu? – Yoochun dừng lại, ngiêng mặt nhìn cậu.
– Không có gì …chỉ là có chút chuyện… Yoochun này! – Junsu ngẩn lên, nhìn thẳng vào mắt Yoochun.
– Có chuyện gì thế? – anh bỗng chột dạ.
– Không…không…có gì! – Junsu lại trở về trạng thái ban đầu – chúng ta đi ăn đi!
– Ừm…đi thôi! – Yoochun gật đầu. Cả hai lang thang trên con phố đầy ánh đèn. Những user lãng đi dần. Thuỷ thần và Cuồng phong đang cùng một chỗ thì không ai nên liều mạng ló mặt ra ngoài.
Những cơn gió quấn lấy cả hai, cố gắng kéo những suy nghĩ trong đầu họ bay đi.
Hai kẻ đều che dấu một thân phận giống nhau nhưng cũng vì người còn lại mà không nói.
Những kẻ ngốc đáng yêu.
————————————————————————————————————
– TẠI SAO TÔI PHẢI ĐI VỚI CẬU TA? TÔI LÀ VỆ SỸ CHẮC? – Yunho gầm lên như động đất, đưa mắt về cái con người đang ngồi thu lu trên giường.
– Changmin à! Không cần đâu! Hyung có thể tự lo mà! – Jaejoong nhẹ nhàng bảo cậu nhóc.
Changmin liếc Yunho, sấm sét đã quấn lấy tay sẵn sàng chờ lệnh:
– Tôi hỏi anh có chấp nhận đưa Jaejoong-hyung về mỗi ngày không?
Yunho bật đứng dậy, mặt đất rung lên dữ dội:
– Tôi không thích!
– Ra ngoài đi! – Changmin hất đầu ra ngoài cửa.
Jaejoong vội ngăn lại:
– này! Chúng ta là đồng đội cơ mà! Không nên…
Jaejoong chưa kịp dứt lời cả hai đã phóng ra ngoài cửa sổ xuống đường. Kết giới chạy theo cả hai, trải dài lên cảnh vật.
– cái quái gì…? – Jaejoong bực tức, xô cửa ra ngoài.
Yunho và Changmin đang đối mặt nhau.
Ánh sáng đang bao lấy Changmin, sấm xét vang rền.
Bão cát xoay quang Yunho. Hắn đanh mặt nhìn”đối thủ”.
– Hai tên này định đánh nhau thật sao? – Jaejoong chau mày, dậm chân.
Lửa quấn quanh người cậu, đưa Jaejoong vào trận chiến.
– hai người đừng đánh… – Jaejoong chưa nói hết câu. Một tia sáng đã phóng về phía Yunho. Mặt đất nhô lên bảo vệ chủ nhân mình. Jaejoong lùi lại, tránh khỏi vòng nguy hiểm. Changmin phấy tay, một lưới ánh sáng lao đến, định bao chùm lấy kẻ thù. Yunho phất áo khoát. Một dải cát bao lấy hắn, ngăn khỏi đòn tấn công hiểm ác. Changmin hậm hực:
– Đáng ghét!
Yunho nhếch mép:
– Thế nào Hoàng tử? Tôi không cần đưa tên ngốc kia về chứ?
Changmin mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào đối thủ:
– Đây-là-bắt-buộc!
“tách” – tiếng búng tay vang lên. Yunho bắt đầu cảm nhận được cái bỏng rát trên da thịt mình. Hắn khuỵu xuống, cố gắng nén tiếng kêu đang chực rời khỏi miệng.
– Thế nào? Đây là toàn bộ vết thương của Jaejoong-hyung đấy! Anh cũng phải có trách nhiệm chứ!
Cái nóng đến mờ mắt, lan dần trên toàn thân. Yunho cố gắng nhìn về Jaejoong. Tên ngốc đó đã đau đớn thế này sao?
– Changmin! Em đã làm gì hắn ta vậy? – Jaejoong hốt hoảng nhìn Yunho đang lăn lộn dưới đất.
– em chỉ cho Thổ vương biết “đau” là thế nào thôi mà! Sống quá lâu trong chiến thắng cũng không tốt! – Changmin bình thản trả lời, ánh mắt không mảy may xót thương.
Những vết bỏng xuất hiện khắp nơi trên người Yunho. Thổ vương đau đớn ngã lăn ra đất, bất lực hét lên:
– Tôi đồng ý! Tôi sẽ đưa cậu ta về! Được rồi chứ?
Changmin gật gù, chạm vào người Yunho. Một quả cầu màu đỏ vội vàng rời khỏi người hắn, cái đau cũng dứt hẳn. Yunho nhỏm dậy, thở dốc. Changmin phá bỏ kết giới, quay lại cười với Jaejoong.
– Một thằng nhóc đáng sợ! –hai người nhưng cùng một suy nghĩ
————————————————————————————————————
– Lại sao cậu lại quen với thằng nhóc đó? – Yunho bỗng dưng lên tiếng. Jaejoong tròn mắt nhìn hắn một lúc rồi trả lời:
– Chúng tôi gặp nhau ở tiệm bánh! Em ấy đến gọi tôi vào đội!
– Thì ra là vậy! – Yunho lầm bầm trong miệng.
Cả hai im lặng rảo bước trên con phố dẫn đến nhà Jaejoong. Yunho rút từ túi mình ra một cái điện thoại, hất đầu về phía cậu:
– Số điện thoại!
– Ồ! – Jaejoong nhanh chóng lục trong túi áo mình ê a đọc số cho hắn.
– Có gì thì điện cho tôi hoặc thằng nhóc đó! Không được tuỳ tiện thách đấu với bất cứ ai! Nếu bị tấn công thì … – Yunho trừng mắt, gằn giọng – phải sống sót đến lúc tôi đến!
Jaejoong gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vẫy vẫy tay rồi bước vào nhà. Yunho đứng nhìn cho đến lúc cậu khuất hẳn mới quay lại.
“Thằng nhóc đáng ghét” nhấp nháy trên màn hình.
– Gì vậy Changmin? – hắn cau có bắt máy.
– Tôi..cần anh giúp!
————————————————————————————————————
Yunho chạy như bay đến nơi Changmin bảo. Hắn ngẩn đầu nhìn quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của cậu nhóc đâu. Chỉ có…một tiệm sushi?
Tiếng chuông điện thoại lại reo vang.
– Anh sao còn chưa vào?
– hả? – Yunho ngớ mặt ra, khoé miệng giật giật.
– tôi đang trong tiệm sushi đây! – Changmin đang nhồm nhoàn cái gì đó trả lời hắn.
Yunho tưởng như máu nóng đã dồn lên não và sẵn sàng bùng nổ khi thấy Changmin đang chiến đấu với một mâm sushi đủ loại.
– cậu kêu tôi đến đây để ăn sushi? – hắn cố gắng hạ tông giọng mình xuống, nhưng vẫn còn vương chút cau có.
– tất nhiên là không! Có Jaejoong không nói được! – Changmin lắc đầu nguầy nguậy – anh ngồi xuống đây!
Yunho ngồi đối diện với Changmin và bắt đầu gắp sushi cho vào miệng.
– Vậy có chuyện gì?
– Là về Jaejoong-hyung! – Changmin nhanh tay bốc lấy miếng trứng cá hồi cuối cùng trên dĩa.
– Theo nhiều nguồn tin thì…có rất nhiều tổ chức đã ngả giá cho viên ngọc của hyung ấy! Hiện nay người bị truy đuổi nhiều nhất chính là Jaejoong-hyung! Đó là lý do tại sao tôi bảo anh đi theo bảo vệ.
Yunho gật gù. Bốn viên ngọc còn lại đều do những user mạnh nhất trong trò chơi nắm giữ chỉ riêng có viên ngọc cuối cùng lại do tên ngốc gà mờ kia làm chủ. Việc hắn ta bị truy đuổi cũng không có gì là lạ. Yunho bỗng nhớ lại vẻ mặt hoảng sợ của Jaejoong và cả sự đau đớn mà cậu phải trải qua. Hắn lắc mạnh đầu cho những ý nghĩ đó bay đi:
– tại sao mình lại lo lắng cho tên ngốc đó chứ! – Yunho lẩm bẩm trong miệng.
– Anh nói gì vậy ? – Changmin tròn mắt hỏi.
– Không! Không có gì! – hắn lắc đầu.
– Tôi chỉ sợ rằng…trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra… – Changmin dừng đũa, vẻ mặt đăm chiêu – chú ơi! Thêm một xuất nữa ạ!
Yunho há hốc mồm nhìn Changmin. Trong thời điểm này còn có thể ăn được nữa sao?
– Trường hợp xấu nhất là gì? – Yunho cố gắng lôi Changmin trở lại câu chuyện.
– Là sẽ có người thuê Cuồng Phong lấy ngọc của chúng ta! Chắc anh cũng biết “nghề nghiệp” của hắn ta là gì mà!
– Kẻ săn ngọc! – Yunho chau mày.
– Đúng vậy! Vì vậy chuyện này rất có thể xảy ra…và thêm một việc nữa! Thuỷ thần – kẻ thù không đội trời chung với hắn ta đã trờ thành đồng minh. Chuyện này thật sự chẳng tốt đẹp gì cả. – Changmin chép miệng, đũa đã dừng lại. Nét đăm chiêu trên mặt cho thấy cậu đang có ý định gì đó.
– Chúng ta nên làm gì, theo cậu? – Yunho nghiêm túc hỏi.
– Lôi cả hai về bằng bất cứ giá nào!
– bằng bất cứ giá nào?
– Nếu chặn đứng được “cơn gió điên” kia thì chắc chắn “ thần nước” sẽ không thành vấn đề! Việc này phải nhờ anh rồi ! – Changmin nháy mắt.
Nụ cười tự tin nở trên môi ai kia khiến Yunho rùng mình.
Cuồng Phong liệu có thể chặn đứng?
Thuỷ Thần liệu có thể ngừng lại?
————————————————————————————————————